Tôi đã bị anh họ rủ chơi "trò chơi người lớn" với anh khi mới 8 tuổi. lúc đó tôi chưa biết gì chỉ biết chơi cùng anh là rất vui, bây giờ tôi mới thấy thật sự xấu hổ khi chính anh họ mình là người làm tình với mình.
Năm tôi lên 8, gia đình tôi chuyển tới nhà mới ở cạnh nhà bác ruột của mình. Anh họ con bác hơn tôi 7 tuổi và rất hay sang nhà tôi chơi. Một lần, khi bố mẹ tôi đi làm, anh sang nhà và rủ tôi cùng chơi "trò chơi" cùng anh. Anh bảo với tôi rằng, “trò này bố mẹ cũng hay chơi lắm!”.
Lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ con hiếu kỳ, tò mò nên tôi cũng muốn biết “trò chơi” ấy như thế nào nên tôi đã làm theo những gì anh họ nói. Anh bảo tôi nằm lên giường, rồi lấy gối che hết mặt của tôi và sau đó anh làm gì tôi cũng không biết nữa… chỉ biết sau đó, vùng kín của tôi rất đau.
Sau khi chơi “trò chơi” xong, anh bảo tôi “Không được kể chuyện này cho ai biết, rồi anh sẽ cho kẹo”. Và tôi đã giữ lời hứa không kể cho bất cứ ai, kể cả bố mẹ mình.
Thực sự lúc đó tôi vẫn chưa biết mình đã bị lạm dụng tình dục. Mãi cho đến khi học cấp 2, tôi đọc được nhiều sách báo viết về chuyện giáo dục giới tính thì tôi mới biết ngày ấy mình đã bị anh họ xâm hại. Khi biết được sự thật đó, tôi rất hoang mang và không biết mình nên làm thế nào nữa… Thậm chí, bố mẹ tôi cũng chưa bao giờ dạy cho tôi một chút nào kiến thức giới tính nên tôi không thể biết được mình đã bị xâm hại.
Giờ đây, tôi đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, 20 tuổi. Cũng có nhiều người ngỏ lời yêu thương tôi nhưng cứ nghĩ đến chuyện quá khứ trước đây, tôi lại thấy sợ. Tôi lo sợ họ không hiểu và không thông cảm cho quá khứ bồng bột của mình.
Chẳng nhẽ cái màng trinh mỏng manh kia còn quan trọng hơn thân phận một con người? (Ảnh minh họa)

Tôi tự hỏi, liệu ai có thể hiểu và thông cảm cho quá khứ của tôi khi mà xã hội ta vẫn đăng còn nặng nề về hai chữ “trinh tiết”? Suốt bao năm qua, tôi luôn tự hỏi mình, “Liệu mình có còn trinh nữa không?” vì lúc bị anh họ lạm dụng xong, tôi cũng không nhớ mình có bị chảy máu hay không nữa?
Càng nghĩ, tôi càng thấy bản thân mình thật nực cười và đáng thương. Liệu có người đàn ông nào cần ở tôi cái màng trinh mỏng manh kia không? Và một người không còn màng trinh như tôi liệu có được ai đó yêu thật lòng?
Hiện tại, tôi cũng có cảm tình với một anh chàng theo đuổi tôi… nhưng cứ nghĩ đến quá khứ đen tối của mình, tôi lại kìm lòng mình lại. Tôi không cho phép mình mở lòng đón nhận tình cảm của ai… vì tôi thấy hạnh phúc tương lai của mình xa xỉ quá! Tôi không còn dám mơ tưởng tới nó nữa...
Những lúc trò chuyện với bạn bè, ai cũng phê phán gay gắt chuyện con gái không còn trinh tiết, lúc đó tôi chỉ im lặng lắng nghe hoặc đi sang chỗ khác. Tôi cũng muốn thanh minh với mọi người rằng, nên thông cảm cho những người con gái kém may mắn như tôi! Xin mọi người hãy nghĩ thoáng hơn về chuyện trinh tiết một xíu, đừng nghĩ cái màng trinh mỏng manh kia còn quan trọng hơn thân phận một con người.
Ngày ngày, tôi vẫn nhìn thấy kẻ đó, người anh họ của mình. Dù vẫn giả bộ cười cười, nói nói… nhưng khi về nhà, tôi lại nén nỗi đớn đau một mình.

Đến bao giờ tôi mới có thể gạt bỏ được những ám ảnh buồn đau đó ra khỏi tâm trí mình?
  1. Anonymous

    chac hk sao dau. chac con` be nen chua ci cacj mang` ma` ban noi dau. yen tam dj

  1. Anonymous

    em dung co lo vi chuyen ngay xua con nho, chu bay gio binh thuong lam em oi,em cu quen ban trai binh thuong chu khong sao, dac biet la em khong nen noi ra chuyen con nho, con chuyen ong anh ho xem nhu khong co, va xem nhu em khong con nho gi, co vo tu song ttu tin, luc e moi 8 tuoi co mat cai do di thi 12 nam nay no tro lai binh thuong roi em, van la nguoi trinh tuyet dang hoang, neu em co chong khi sinh hoat tinh duc no van ra mau binh thuong vi duong vat lon nen dung vao se ra mau ngay ok khong sao

Đăng nhận xét